Chương 32

Chỉ Làm Nũng Với Anh

22.906 chữ

07-12-2022

Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

"Kiss him.

Kiss him.

Kiss him..."

Người xem xung quanh hò hét, ồn ào, tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, ca sĩ ở trên sân khấu cũng vỗ tay.

Mãn Nhập Mộng có chút xấu hổ, chậm chạp không có động tác, Lục Kiêu Hà cười nhẹ: "Bé con, em nợ anh một nụ hôn."

Sau đó anh kéo cô đi ra khỏi cửa, như là đột nhiên chạy sang một chiều không gian khác, từ trong hoàn cảnh hỗn độn bứt ra, cả người đều an tĩnh.

Hai người dựa vào tường thở d ốc, nhìn nhau cười.

Bầu trời có mưa nhỏ, Lục Kiêu Hà cởi áo khoác khoác lên đầu vai cô: "Về nhà thôi."

Về nhà thôi.

Nơi này hết thảy giống như ngừng lại tại đây, Mãn Nhập Mộng đột nhiên tiếc nuối, túm lấy góc áo anh: "Sau này chúng ta quay lại xem buổi biểu diễn của anh ấy, có được không?"

Lục Kiêu Hà nhìn cô: "Được."

Đêm đó về nước, thời gian bay là hơn mười tiếng, Mãn Nhập Mộng tự nhiên là ngủ nguyên một đường, Lục Kiêu Hà nhìn cô thật sự mệt rã rời, không đành lòng để cô lại ngồi xe mấy tiếng về nhà.

Vốn định nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn gần đó, nhưng Mãn Nhập Mộng lại không chịu, sợ ông nội lo lắng, muốn nhanh chóng về nhà.

Lục Kiêu Hà cũng đành thuận theo cô.

Sau khi đưa Mãn Nhập Mộng về nhà xong, Lục Kiêu Hà cũng có chuyện cần phải làm, ăn xong cơm chiều liền chuẩn bị rời đi, anh cũng không cho Mãn Nhập Mộng tiễn, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

Mãn Nhập Mộng luyến tiếc, trộm đi theo sau anh, anh vừa quay đầu cô liền tìm một cái cọc gỗ lớn để trốn, đáng tiếc là căn bản không trốn được.

Lục Kiêu Hà đi qua đem cô kéo ra khỏi cái cọc gỗ, hơi có chút bất đắc dĩ: "Không phải bảo em nghỉ ngơi rồi sao?"

"Em muốn tiễn anh."

"Vậy em hôn anh đi."

Anh thấp người xuống chờ hôn, Mãn Nhập Mộng hôn một cái bên trái, lại hôn một cái bên phải, cuối cùng còn cảm thấy không đủ, ôm má anh hôn sâu.

Lục Kiêu Hà thở dài, ôm cô lên cao một chút, cô gái nhỏ bị nhấc lên không trung, chỉ có thể dùng sức ôm lấy vai anh, Lục Kiêu Hà đem cô đặt lên một chồng gỗ cao cao: "Anh xong việc sẽ tới đây chơi với em."

"Dạ."

"Ăn cơm ngoan, không được chỉ ăn đồ cay, không tốt cho dạ dày."

Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Được."

Lục Kiêu Hà cười: "Sẽ nhớ anh chứ?"

Cô lắc đầu: "Không nhớ."

"Không nhớ thì em chạy theo anh ra đây làm gì."

Mãn Nhập Mộng không nói lời nào, Lục Kiêu Hà nắm lấy tay cô khẽ hôn: "Không nhớ anh cũng được, như vậy sẽ không khó chịu.

Anh nhớ em là được rồi, mau về đi, anh nhìn em về."

"Anh đưa em về cơ."

Đường không đến 100 mét, cô bảo anh đưa về?

Lục Kiêu Hà nặng nề cười: "Bảo bối, em chơi xấu."

"Anh có đưa hay không?"

Túi xách đeo chéo 2 ngăn cực xinh, giá sốc không thể tin cho dịp cuối năm!

Top sản phẩm Shopee bán chạy: Nồi chiên không dầu siêu đỉnh, mẫu mã đẹp - Giảm đến 40%

Dép nữ gấu đế bánh mì 3 màu siêu xinh, đảm bảo mềm chân dễ đi với mức giá không thể rẻ hơn

Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày!

Lục Kiêu Hà cười gật đầu: "Đưa đưa đưa." Anh ôm cô lên, đưa cô trở về, lúc quay ra, Mãn Nhập Mộng cũng không có chạy theo nữa.

Lục Kiêu Hà không lập tức đi, đứng ở mấy cái cọc gỗ vừa rồi hút nửa điếu thuốc, lần đầu không cảm thấy vị thuốc trong miệng nữa, phiền muộn li3m môi, dập thuốc, chậm rãi đi về phía chân núi.

Anh mới là người luyến tiếc ngàn vạn lần mà.

Vừa rồi Mãn Nhập Mộng chạy tới tiễn anh, anh đã cao hứng biết nhường nào.

***

Tết đến mở màn bằng một trận tuyết lớn, toàn bộ núi Thanh Sầm bị tuyết phủ lên một tầng, đưa mắt nhìn qua, dãy núi thay nhau nhô lên như ngân bạch du long.

Mãn Nhập Mộng thích cả bốn mùa trong năm, xuân có gió xuân, hạ có ánh nắng, thu có mưa thu, đông thì có tuyết bay như lông ngỗng, xinh đẹp vô cùng.

Tuyết mùa đông giống như đem tất cả những thứ đồ phức tạp che lấp, chờ đến mùa xuân, vạn vật đều sẽ sống lại, hết thảy lại trở về nguyên bản một lần nữa, sức sống bừng bừng bắt đầu một ngày mới.

Mãn Nhập Mộng thở dài một hơi, khói trắng nồng đậm phiêu tán, lại hít một ngụm, hàm răng với đầu lưỡi đều lạnh đến mức cô "tê" một tiếng.

Cô chụp mấy tấm cảnh tuyết gửi cho Lục Kiêu Hà, bên kia rất lâu không có động tĩnh, chắc là anh đang bận.

Anh sắp tốt nghiệp, bận rộn là chuyện thường tình, tuy rằng trên danh nghĩa mới năm ba, nhưng ai bảo Nam Khánh lại không bao giờ đi theo lộ trình thông thường chứ.

Học kỳ sau cơ hồ là không có tiết, năm bốn đều là dành cho thời gian thực tập, sinh viên năm cuối đều sẽ được trường học thả đi.

Nói cách khác sau khai giảng thì cơ hội thấy anh sẽ ngày càng ít đi.

Mãn lão gia tử từ trong nhà ra gọi cô, nói là đã làm xong cơm tất niên rồi.

Năm nay vẫn như mọi năm, một nhà có cả sư huynh sư tỷ vô cùng đông vui.

Mặt Nạ Chân dạng lột tẩy tế bào chết, giúp da chân mềm mại, trắng trẻo - Giảm đến 45%

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Không thể bỏ qua: Thùng rác mini nắp lật hình chú mèo có tai cực cute và nhiều công dụng cho các nàng!

Top sản phẩm Shopee bán chạy: Nồi chiên không dầu siêu đỉnh, mẫu mã đẹp - Giảm đến 40%

Mỗi người bưng một chén rượu lên nói vài câu nâng cốc chúc mừng, hoàn cảnh nhất thời vô cùng náo nhiệt, xuân vãn* năm nay còn chưa có bắt đầu, trong TV đang chiếu lại tiết mục xuân vãn của năm ngoái, không có ai xem cả, nhưng bật như vậy thì sẽ có bầu không khí hơn.

*Xuân vãn: Tiết mục xuân, ca nhạc xuân.

Ở Việt Nam mình thì nó như là gặp nhau cuối năm, Táo Quân ý.

Thiếu Táo Quân cái là hết thấy Tết luôn ~

Điện thoại của Mãn Nhập Mộng rung lên, là tin nhắn: Anh thấy ảnh tuyết em gửi rồi, thật đẹp.

Em có mặc nhiều không? Có lạnh không? Đừng ở bên ngoài lâu quá, mau chóng vào nhà đi.

Tin thứ hai: Anh đang trên đường về, nhưng mà Mãn Mãn, dường như không có em ở đây, nơi nào cũng không phải nhà của anh.

Tin thứ ba: Chờ em lớn lên, chờ em tốt nghiệp rồi, gả cho anh, có được không?

Tin thứ tư: Bảo bối, năm mới vui vẻ.

Mãn Nhập Mộng nhìn tin nhắn, ngây người rất lâu.

Trên bàn cơm đều là thanh âm nói cười, không ai chú ý tới việc cô đang ngây ngốc, tay cô phảng phất như bị đông lạnh, đánh chữ cũng có chút cứng đờ: Năm mới vui vẻ.

Sau đó cất điện thoại đi.

Cùng mọi người uống rượu ăn cơm.

Buổi tối, náo nhiệt trước đó như nước thủy triều rút đi.

Hai người cách xa nhau đều đang nằm ở trên giường, Lục Kiêu Hà nhìn chằm chằm điện thoại, giao diện nói chuyện phiếm chỉ có bốn chữ Mãn Nhập Mộng gửi tới: Năm mới vui vẻ.

Sau đó thì cái gì cũng không có.

Tâm anh dần dần chìm vào đáy cốc.

Hiện tại là 11 giờ 57 phút, năm nay còn đúng ba phút nữa liền sẽ qua.

11 giờ 58 phút, vẫn không có động tĩnh.

Thẳng đến lúc 11 giờ 59, cô rốt cuộc cũng nhắn lại một chữ: Được.

Thời gian hoàn toàn dừng ở lúc 12 giờ, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, khoảnh khắc giao thừa.

Em ở phút cuối cùng của năm cũ...

Đáp ứng lời cầu hôn của anh.

Lục Kiêu Hà nhảy khỏi giường, không hề chú ý tới tàn thuốc đã làm bỏng tay mình, anh ném thuốc xuống, cầm điện thoại hôn mạnh một cái.

Năm nay rốt cuộc cũng có ý nghĩa rồi.

Nhưng mà qua năm mới, đồng nghĩa với việc thêm một mùa khai giảng, ngày Mãn Nhập Mộng rời khỏi núi Thanh Sầm, Lục Kiêu Hà đã đi đón cô.

Cô xách theo hai túi hành lí đi từ trong nhà ra, thấy anh liền đặt ở tại chỗ, dẫm lên trên nền tuyết chạy về phía anh.

Khiến Lục Kiêu Hà cũng gấp gáp, nhanh chóng chạy về phía cô: "Chậm một chút."

Cô cười rộ lên, tiếng người êm tai như tiếng chuông bạc, hai người ôm nhau ở trên đường, cô treo ở trên cổ anh, Lục Kiêu Hà cong lưng ôm cô, đem tóc cô vén ra sau tai: "Cô gái ngốc, ngã đau thì làm sao."

Mãn Nhập Mộng đem bàn tay lạnh lẽo của mình rúc vào trong quần áo anh, đông lạnh đến mức Lục Kiêu Hà rên lên, bất quá không giống như là bị lạnh, càng giống như bị trêu chọc hơn.

Anh cũng không lấy móng vuốt của cô ra, để cô dán ở trên eo mình, sờ sờ mặt cô: "Mặc nhiều như vậy rồi mà sao vẫn còn lạnh thế này."

Mãn Nhập Mộng ngửa đầu: "Nhiều lắm."

Cô cọ cọ về phía trước, đem Lục Kiêu Hà làm đến có chút bất đắc dĩ: "Sao thế?"

"Muốn ôm."

Lục Kiêu Hà bế cô lên, Mãn Nhập Mộng nắm lỗ tai anh, hai người hôn nhau.

Cô còn muốn duỗi móng vuốt lạnh như băng của mình vào trong cổ áo anh, Lục Kiêu Hà để mặc cho cô nghịch: "Bé con, ai dạy em vô pháp vô thiên như vậy?"

"Anh nha." Cô cười hôn tai anh.

Lục Kiêu Hà cười thâm trầm, ôm đến càng chặt hơn.

Chỉ là giống như vĩnh viễn ôm không đủ.

Hai người quyến luyến không dứt.

Mãn lão gia tử đứng ở nơi xa nhìn thấy, nếu không phải là tận mắt nhìn thì ông dù cho chọc mù hai mắt cũng không muốn tin tưởng, cháu gái nhỏ từ trước tới giờ đều dịu dàng bình tĩnh của ông cũng sẽ có một mặt ôn nhu ngọt ngào như vậy, quả thực như gió ấm tháng tư.

Ai mà không muốn thương yêu cô chứ, một cô gái tốt như vậy cơ mà.

Mãn lão gia tử giống như thấy được mình khi còn trẻ, ông cũng từng có một đoạn năm tháng như vậy, ôn nhu, đ ộng tình.

Chỉ là gió dần dần đem hồi ức thổi đến càng xa, mãi cho tới hiện tại, ông đều không thể nhớ được bộ dáng của người kia là như thế nào nữa rồi.

Bà nội của Mãn Mãn à, nhớ phù hộ cho Mãn Mãn được hạnh phúc nhé.

***

Trở lại Lục gia, Mãn Nhập Mộng mới phát hiện, thì ra nơi này đã được cô coi như ngôi nhà thứ hai rồi.

Lục lão gia tử với vợ chồng Lục Quý Lễ đều đang ở nhà chờ cô, một bàn đồ ăn ngon, trưởng bối quan tâm thăm hỏi, Mãn Nhập Mộng đột nhiên cảm thấy bản thân quá hạnh phúc rồi.

Giống như từ sau khi gặp được Lục Kiêu Hà, cô có bạn bè, có chỗ dựa, còn càng ngày càng có nhiều tình yêu thương hơn.

Trở lại trường học, các bạn bè cũng vây quanh cô hỏi xem cô ăn Tết có gì vui.

Nhiễm Bích trông có vẻ hơi mũm mĩm hơn, kêu đánh kêu giết đòi giảm cân bằng được, bị Văn Duyệt châm chọc cho vài câu, hai người lại bắt đầu đánh nhau.

Tiếu Hạ vẫn Phật Hệ* như cũ, Đinh Khải Trạch với Hạ Bỉnh Hàn thì vẫn cà lơ phất phơ như vậy.

*Phật Hệ: Ý chỉ người thờ ơ, bình tĩnh, không quan tâm tới mọi việc xung quanh

Thật tốt, tất cả đều ở trạng thái tốt nhất.

Đương nhiên nếu không gặp được người phụ nữ kia thì đối với Mãn Nhập Mộng mà nói, cô sẽ cảm thấy bản thân như vậy là đã hạnh phúc lắm rồi.

Mười mấy năm không gặp mặt, Mãn Nhập Mộng sở dĩ có thể nhận ra bà ta là bởi vì trong nhà có anh chụp của người phụ nữ này.

Khi đó ông nội nói: Đây là mẹ của con, chúng ta không thể bình phán việc cô ta làm là chính xác hay là sai lần, nhưng mà cô ta có công sinh ra con, con là con gái, vẫn nên biết mẹ của mình trông như thế nào.

Đúng thế, cho dù bà ta có vứt bỏ cô thì trên huyết thống, đó vẫn là mẹ ruột của cô.

Kỳ thật Mãn Nhập Mộng cũng không có bất cứ lý do nào yêu cầu người phụ nữ này để tâm tới mình, nhiều năm như vậy, Chu Tiệp vẫn luôn không quan tâm, và Mãn Nhập Mộng cũng không có oán trách bà ta.

Thậm chí sau khi gặp Lục Kiêu Hà, Mãn Nhập Mộng đã lâu rồi không có nhớ tới bà ta.

Chỉ là không biết vì sao bà ta lại đột nhiên xuất hiện?

Hai người cách nhau vài mét lẳng lặng đối diện, ba tháng đầu mùa xuân, thời tiết có chút rét, gió lạnh thổi đến những ngọn cây trong trường học đong đưa, lá trên đất hiu quạnh, người trong trường qua lại thưa thớt, ngẫu nhiên mới có một hai người đi qua.

Biểu tình của Mãn Nhập Mộng mới đầu là kinh ngạc, giờ là bình tĩnh, ngữ điệu nghe không ra chút gợn sóng: "Sao mẹ lại tới đây?"

Chu Tiệp cười cười: "Mẹ muốn đến nhìn con."

Hai mẹ con có ba phần giống nhau, bộ dáng của Chu Tiệp trầm tĩnh ôn hòa, được bảo dưỡng rất tốt, khí chất cũng không tồi, người hơn bốn mươi tuổi mà nhìn chỉ giống mới hơn ba mươi.

Ngoại hình cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên Mãn Nhập Mộng không khó để nhận ra bà.

Mãn Nhập Mộng lẳng lặng nhìn kỹ: "Sao mẹ biết con ở đây?"

"Năm ngoái gọi điện thoại cho ông nội con, biết con sẽ tới Nam Khánh học, cho nên luôn muốn gặp con...!nhưng lại không dám."

Không khí trở nên xấu hổ, giữa hai người thậm chí còn quạnh quẽ hơn so với người lạ, Mãn Nhập Mộng lạnh giọng: "Nhiều năm như vậy chưa gặp con, sao mẹ có thể nhận ra?"

Chu Tiệp cười một cái, thử tới gần, lại thấy ánh mắt của Mãn Nhập Mộng lạnh như băng, liền xấu hổ dừng chân lại: "Cái này sao...!ông nội thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh con cho mẹ, để mẹ biết được tình hình gần đây của con."

Cái này thì đúng là Mãn Nhập Mộng không biết, bất quá nghĩ lại cũng có thể hiểu được, Mãn Canh Sinh trời sinh tính tình rộng rãi, là người rộng lượng.

Con trai qua đời, con dâu tái hôn, ông cũng không làm ra loại chuyện như kiểu bức bách con dâu với cháu gái không thể lui tới.

Chu Tiệp nói: "Kỳ thật mẹ...!thường xuyên đều sẽ gửi tiền cho con, nhưng mà ông nội con không chịu nhận.

Nghĩ đến cũng không có nói cho con, Mãn Mãn, thật ra mẹ rất nhớ con."

Hai mắt bà ta có chút đỏ lên, bị ánh mắt của Mãn Nhập Mộng đảo qua, xấu hổ lau nước mắt ở khóa mắt, dù cho xung quanh không có nhiều người, nhưng mà ngẫu nhiên có người đi qua vẫn có thể phát hiện ra không khí giữa hai người không thích hợp.

Chu Tiệp lại không dám tiến lên, chỉ có thể đứng ở đó, bởi vì thái độ lãnh đạm của Mãn Nhập Mộng, cả người bà đều có chút cứng đờ, nhưng vẫn nỗ lực lấy lòng: "Nếu không, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện, con ăn cơm chưa? Mẹ đưa con đi ăn cơm."

Mãn Nhập Mộng dường như đang đánh giá bà, nửa ngày sau mới ừ một tiếng, cùng Chu Tiệp một trước một sau đi vào quán ăn ít người gần trường học.

#Truyện được đăng duy nhất trên trang Wattpad cá nhân của thuongthu9420

Chu Tiệp đưa menu cho cô, Mãn Nhập Mộng lại lắc đầu: "Không cần, lát nữa con về ăn."

"Ăn chút gì đi, con muốn ăn gì cũng được."

Mãn Nhập Mộng trầm mặc nhìn vào mắt bà ta, thật lâu sau mới nói: "Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì?" Chu Tiệp chọn hai phần cơm, lại gọi thêm cho cô một ly trà sữa mà các cô gái nhỏ đều thích uống.

Mãn Nhập Mộng vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Cô thực sự muốn nhìn xem, người mẹ trên danh nghĩa nhiều năm không gặp này của cô rốt cuộc là muốn gì.

"Mẹ muốn...!đón con về nhà ở..."

Bà ta do dự, lời nói có chút gian nan: "Cha dượng của con...!mẹ...!mẹ đã thuyết phục ông ấy, ông ấy đồng ý để con về ở với mẹ.

Ngay cả em trai em gái con...!bọn chúng cũng không có ý kiến gì."

Kỳ thật nhiều năm như vậy, chuyện có thể khiến Mãn Nhập Mộng khó chịu chỉ có hai chuyện, một là cha qua đời, hai là mẹ một câu cũng không nói liền vứt bỏ cô để tái hôn.

Hiện tại ông nội nuôi cô lớn lên, mắt thấy cô sắp trưởng thành, Chu Tiệp lại muốn tới đón cô về nhà ở.

Hơn nữa lại còn là ở với gia đình mới của bà ta, cô thậm chí không thể hiểu được vì cái gì mà Chu Tiệp lại muốn làm như vậy, vừa khiến chồng và con khó chịu, lại khiến Mãn Nhập Mộng ngột ngạt.

Cho nên cô hỏi: "Vì sao?"

Người phục vụ đem trà sữa qua đây, Chu Tiệp cắm ống hút vào đẩy tới trước mặt Mãn Nhập Mộng, cô gái nhỏ cũng không thèm nhìn qua, chỉ nhìn chằm chằm bà.

Ánh mắt kia bình tĩnh đến có chút lạnh băng, Chu Tiệp vô số lần nghĩ tới cảm thụ khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm là như thế nào, hiện tại đã biết, là sống không bằng chết.

Nhưng mà có cách nào đâu chứ, tình trạng lúc đó, muốn bà đưa theo một đứa trẻ sống ở trong núi cả đời là không thể nào, có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chuyện đó?

Bà ta luôn nói bản thân không hề sai, lại luôn nhớ thương tới Mãn Nhập Mộng ở núi Thanh Sầm, có đôi khi ăn không ngon ngủ không yên, có một đoạn thời gian còn từng mắc bệnh trầm cảm.

Thẳng đến lúc lấy được liên hệ với Mãn Canh Sinh một lần nữa, bệnh tình của bà ta mới dần dần tốt lên.

Chu Tiệp luôn muốn gặp Mãn Nhập Mộng, muốn biết cô có sống tốt hay không, muốn tự mình quan tâm cô.

Nhưng đồng dạng bà cũng sợ hãi.

Sợ phải gặp lại, sợ Mãn Nhập Mộng thù hận, càng sợ đối mặt với đứa con gái mình đã vứt bỏ mười mấy năm,

Đánh giá qua, Mãn Nhập Mộng đã biết bà muốn làm cái gì: "Mẹ muốn chuộc lỗi?"

Chu Tiệp gật đầu.

"Không cần."

Mãn Nhập Mộng nói: "Thực ra con sống rất tốt, ăn no mặc ấm.

Có rất nhiều người yêu thương con, có lẽ con đã từng hy vọng có được tình yêu của mẹ, nhưng hiện tại đã không cần nữa.

Kỳ thật chuyện như vậy đúng như lời ông nội đã nói, con không thể bình phán được việc mẹ làm là đúng hay là sai.

Tuy rằng con là con của mẹ, nhưng mẹ cũng có cuộc sống riêng của mình.

Con hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là con không ghi hận.

Chu Tiệp, mẹ sinh con ra, vì cái gì mà không chịu trách nhiệm với con? Nếu không có ông nội, có khả năng con đã chết rồi."

Lời cô nói rõ ràng lạnh nhạt, ngữ khí nhẹ như vậy, không hề có chút hùng hổ dọa người nào, vô cùng bình tĩnh.

Nhưng cố tình chính như vậy mới như loan đao vô hình từng chút từng chút đâm vào tim Chu Tiệp.

Bà khóc lóc thảm thiết, không màng tới ánh mắt khó hiểu của người khác, giữ chặt lấy tay Mãn Nhập Mộng: "...!Thực xin lỗi...!xin lỗi con...!mẹ không mong con tha thứ cho mẹ, chỉ mong con cho mẹ cơ hội đền bù...!mẹ nhất định sẽ đền bù cho con thật tốt."

Mãn Nhập Mộng thậm chí cũng không rút tay ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ muốn đền bù như thế nào? Đó là thời gian mười mấy năm đấy, đã bao nhiêu ngày đêm xuân thu, bao nhiêu khó khăn gian khổ rồi."

Nói cái gì mà đền bù chứ, bản chất Chu Tiệp là muốn tâm mình có thể an ổn mà thôi.

Nhiều năm như vậy, bà ta bị chính lương tâm của mình tra tấn một lần lại tiếp một lần, cho nên rốt cuộc cũng không nhịn được mà tới gặp Mãn Nhập Mộng.

Cho rằng cô sẽ cảm động đến khóc lóc nỉ non? Quá ngây thơ rồi, cô tuy rằng đối với Chu Tiệp không có quá nhiều hận thù, nhưng lại không có bất cứ tình cảm nào.

Kỳ thật nói đến cũng đáng buồn, ngay cả hận cũng không có, có thể thấy được bà ta ở trong lòng Mãn Nhập Mộng không hề có một vị trí nào dù là nhỏ nhất.

Đồ ăn được mang lên, Mãn Nhập Mộng đứng dậy muốn đi.

Chu Tiệp túm chặt lấy cô, tay run rẩy không chịu buông ra: "Vậy ăn một bữa cơm với mẹ đi...!một lát thôi...!chỉ một lát thôi mà, mẹ cầu xin con!"

Mãn Nhập Mộng đẩy tay bà ra: "Không được, còn có người đang đợi con."

Chu Tiệp càng nắm chặt hơn, nhưng Mãn Nhập Mộng khăng khăng muốn đẩy ra, mặc cho bà ta kéo như thế nào, túm ra làm sao, Mãn Nhập Mộng vẫn cố chấp đẩy ra.

Giống như cát ở trong tay, dù có nắm chặt như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ trôi đi.

Mãn Nhập Mộng không hề quay đầu đi ra ngoài, Chu Tiệp vô lực bám lấy bàn, người phụ nữ gầy yếu vùi đầu vào trong cánh tay, căn môi ngăn chặn tiếng khóc áp lực.

Một cô gái trẻ tuổi đi tới bên cạnh bà: "Con đã nói là chị ta sẽ không cảm kích mẹ đâu mà."

Chu Tiệp trộm lau nước mắt: "Đừng nói chị con như vậy."

"Chị ta không phải chị con!"

Cô gái trừng mắt nhìn về phía Mãn Nhập Mộng rời đi: "Nhiều năm như vậy mẹ nhớ thương chị ta chưa đủ sao? Còn muốn mang chị ta về nhà, mẹ nhìn thấy chị ta có cảm kích mẹ sao? Mỗi ngày đều ở trước mặt bọn con nhắc về chị ta mãi, con đã sớm phiền chết rồi, nếu chị ta thật sự về nhà với mẹ thì con nhất định sẽ mắng chết chị ta."

"Câm miệng!"

Chu Tiệp cầm túi xách đi ra ngoài: "Nếu chị con thật sự tới ở thì con nhất định phải đối xử tốt với con bé, dám bắt nạt con bé, con cứ thử xem."

"Mẹ bất công! Mẹ thực sự bất công!"

Chu Tiệp quay đầu lại, vẻ mặt lạnh băng: "Mẹ bất công? Nếu không phải vì con với anh trai con, mẹ đã sớm quay về tìm Mãn Mãn rồi.

Mẹ nói cho con biết, đây là mẹ nợ con bé, cũng là anh em các con nợ con bé!"

"Con không nợ ai hết! Mẹ! Mẹ đứng lại! Mẹ đừng đi, con không có phép chị ta tới ở nhà chúng ta!"

"Đừng có gọi mẹ!"

Chu Tiệp bắt xe ngồi lên: "Bây giờ mẹ không muốn nói chuyện, con mau về nhà làm bài tập đi."

***

Lục Kiêu Hà chờ ở hồ thiên nga phía sau trường học một lúc lâu, nơi này cơ hồ đã trở thành địa điểm hẹn hò của anh với Mãn Nhập Mộng ở trong trường.

Anh mỗi lần tới đều sẽ mang đồ ăn ngon cho cô, cô nhóc này cũng thực sự tích cực, thế nhưng lần này lại tới trễ lâu như vậy, anh có chút ngoài ý muốn.

Nghe thấy có tiếng bước chân, Lục Kiêu Hà quay đầu nhìn lại, Mãn Nhập Mộng rũ đầu, phảng phất như có chút không vui.

Cô đột nhiên ngồi xổm xuống không muốn đi, nhặt nhánh cây bên cạnh chọc chọc mặt đất: "Em không đi được nữa, anh tới đây ôm em."

Lục Kiêu Hà day day mi tâm, cười khẽ, tiếp đó đứng dậy đi qua, cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô, giang rộng tay: "Lại đây."

Mãn Nhập Mộng nhào qua, Lục Kiêu Hà theo quán tính bị đè ngã ngồi xuống đất, anh cong chân, cánh tay ôm ở trên eo cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tâm tình bé con không tốt sao?"

"Ừm."

Ở trong ngực truyền đến thanh âm buồn buồn.

Lục Kiêu Hà nâng cằm cô lên, nhìn kỹ vài giây sau liền nhíu mày: "Ai bắt nạt em."

"Không có."

Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, thấy túi đồ ăn vặt trên ghế dài: "Có đồ ăn ngon gì vậy."

Mãn Nhập Mộng bò dậy đi qua, đem túi đồ ăn vặt ôm ở trong ngực, tùy ý xé một bịch ra, cầm lấy một viên kẹo bông gòn ném vào trong miệng, dùng sức gắn.

Lục Kiêu Hà ngồi ở bên cạnh nhìn sườn mặt cô, chậm rãi giơ tay, kéo cô vào trong ngực: "Em phải nhớ kỹ, mọi chuyện đều có anh ở đây."

Cô biết, cho nên vừa rồi một đường chạy tới đây dù có mệt cũng không dừng lại.

Cô cảm thấy chỉ cần nhìn thấy anh thì tất cả đều sẽ tốt lên.

Quả nhiên, chỉ cần nhìn một cái, cả người đau đớn dường như được chữa khỏi, phảng phất như tất cả yếu ớt đều có thể rũ bỏ trước mặt anh.

Bởi vì cô biết, người này yêu cô, sẽ không rời xa cô."

Cái ôm của anh thực ấm áp, Mãn Nhập Mộng cọ cọ, ôm eo anh: "Hôm nay em gặp mẹ của em."

"Ừ."

Lục Kiêu Hà sờ sờ đầu cô: "Em nói, anh nghe."

Ánh mặt trời từ trong tầng mây lộ ra có chút chói mắt, Mãn Nhập Mộng híp mắt, ngồi ở trên ghế nói từ đầu tới cuối, ngữ điệu bình tĩnh, giống như đang kể chuyện xưa của người khác.

Nói xong, cô có chút mệt rã rời, ngã vào trong ngực Lục Kiêu Hà liền ngủ mất.

Anh duỗi tay ngăn trở ánh mặt trời cho cô, cùng cô ở chỗ này ngủ trong chốc lát, trước khi vào lớp mới đánh thức cô.

Mãn Nhập Mộng xoa đôi mắt rời đi, trước khi đi còn không quên ôm theo túi đồ ăn vặt của mình.

Lục Kiêu Hà đứng dậy đi theo phía sau, Mãn Nhập Mộng nhìn anh: "Hệ của anh ở bên kia, anh đi theo em làm gì?"

Lục Kiêu Hà: "Đưa em đi học."

"Nhưng mà anh đưa em đi rồi mới tới lớp thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ phần điểm danh, sẽ bị trừ điểm."

"Hai điểm mà thôi, sao có thể so với em."

Trong lòng Mãn Nhập Mộng như nở hoa, mặt ngoài lại ra vẻ đứng đắn: "Không được, thanh niên có chí hẳn là nên nhiệt tình yêu quý học tập."

Lục Kiêu Hà nhéo chóp mũi cô, ôm vai cô đẩy về phía trước.

Thanh âm ôn nhu tản mạn vang lên bên tai cô, nhẹ như gió chui vào trong tim: "Thanh niên có chí hẳn là càng nên sủng ái bạn nhỏ hơn."

Lục Kiêu Hà đưa cô tới khu dạy học: "Lên đi."

Anh xoay người đi vài bước, Mãn Nhập Mộng gọi anh: "Lục Kiêu Hà, anh đứng lại."

Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Lục Kiêu Hà quay đầu lại thì đã bị một lực đạo kéo lấy cổ áo, Mãn Nhập Mộng kiễng chân hôn lên môi anh.

Anh hơi giật mình, nhìn cô chạy xa.

Cô gái nhỏ vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn anh vẫy vẫy tay: "Tan học gặp lại, bạn trai."

Cô bước lên bậc thang, rẽ hai cái đã không thấy tăm hơn.

Chuông vào lớp vang lên, Lục Kiêu Hà vẫn còn đang nhìn phương hướng Mãn Nhập Mộng biến mất, anh sờ sờ môi một chút, đầu lưỡi khẽ li3m, bỗng nhiên cong môi cười.

Mãn Nhập Mộng cũng không biết mình trải qua một tiết này như thế nào, có chút mơ hồ, cô thất thần, cũng không nghiêm túc nghe.

Từ khu dạy học đi xuống, một bóng người đi từ trước mặt tới, tay cô bị túm chặt, hai vai bị đè ở trên tường, lúc đầu cũng sắp đụng phải tường thì lại được một bàn tay lót ở phía sau.

Lục Kiêu Hà nắm cằm cô, đáy mắt hư hỏng, dần dần tới gần: "Rốt cuộc cũng tan học."

"Bạn.

gái."

Chữ cuối cùng, bị anh nghiền nát giữa răng môi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!